1
Hôn Nhau Lần CuốiNguyễn Bính
Cầm tay anh khẽ nói:
-Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối,
Em về đi, anh đi...
Rồi một hai ba năm
Danh thành anh trở lại
Với em anh chăn tằm
Với em anh dệt vải
Ta sẽ là vợ chồng
Sẽ yêu nhau mãi mãi Sẽ se sợi chỉ hồng
Sẽ hát ca ân ái.
Anh và em sẽ sống
Trong một mái nhà tranh
Lấy trúc thưa làm cổng
Lấy tơ liễu làm mành
Nghe lời anh em hỡi!
Khóc lóc mà làm chi?
Hôn nhau một lần cuối
Em về đi, anh đi...
2Đôi Bờ
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai ?
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm heo về một sớm mai ?
Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
Bên này em có nhớ bên kia
Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến
Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề
Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa
Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ
Xa quá rồi em người mỗi ngả
Bên này đất nước nhớ thương nhau
Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Dòng lệ thơ ngây có dạt dào ?
3Yêu Thương
Không biết vì sao tôi yêu em ?
Vì sao thương nhớ đã bao đêm ?
Vì sao nói mãi mà chưa hết ?
Nói mãi cho mình yêu nhớ thêm.
Có phải mùa xuân trong mắt đen ?
Hay là trong tóc tẩm hương đêm ?
Hơi thơm em thở, môi em ướt,
Nửa nụ hôn đầu anh chả quên...
Áo em có phải vườn xuân biếc
Ước nắng hồng lên nhún nhẩy cười ?
Hay là sóng biển chiều ly biệt ?
Thương tàu viễn xứ núi mây trôi ?
Anh sợ nắng vàng phai áo trắng
Sợ sao xanh lạc mắt em sầu
Vuốt mềm lưng nhỏ bàn tay gió
Anh ngẩn ngơ tìm tóc vướng đâu\...
Thương nhớ hơn ngàn mây ấp núi,
Hơn thuyền ru bóng giữa dòng sông.
Em ơi, núi lỡ sông bồi hết,
Chỉ có tình anh, em biết không
4nụ hôn đầu
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
Trên môi ta, vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng, cỏ biếc, vườn xanh,
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa